CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!


Phan_5

Một giây trước tiếp được Tả Dữu, Ôn Hân vẫn còn nhớ vừa rồi được trải qua một trận “bắn nhau” kịch liệt.

Mặc dù Lệ Minh Thần không phải "người tốt”, nhưng không thể phủ nhận, anh là "chiến hữu" tốt.

Nếu như không phải là anh, đào tạo huấn luyện lần này, Ôn Hân cũng không nắm chắc có thể qua được không, bởi vì rất rõ ràng, về mặt độ khó của huấn luyện, Thiên Hòa không có ý định để cho độ khó quá mức dễ làm, “đối thủ” sắp xếp cho bọn họ cũng không phải là đám tay mơ giống như trong công ty.

Thay vì nói đây là nhân viên PK trong nội bộ Vạn Bác, không bằng nói là toàn thể nhân viên Vạn Bác bị PK.

Ôn Hân vừa mới tiêu diệt được mục tiêu thứ nhất, sau khi tập trung so sánh với mô hình “nhân vật thật”, quả thật trò trẻ con này cũng kinh khủng, cô vừa mới bước vào một khu vực, giống như là mìn liên hoàn bị kéo giây, súng laser bùm bùm bắn ra từ bốn phương tám ướng bắn về phía phía cô không hề khách khí.

Đây căn bản không phải huấn luyện phát triển có ý nghĩa bình thường, chenqiucao.l.q.d đây là cố tình gây khó khăn cho! Ôn Hân hơi nổi cáu quay ngược lại.

"Không muốn trực tiếp thành ‘ cái sàng ’ thì hãy đàng hoàng ở phía sau tôi!" Khi trong đội huấn luyện theo mô phỏng, Lệ Minh Thần không chịu nổi nhất là những bộ đội mới ngu ngốc đặc biệt dũng cảm “hy sinh bản thân”, mỗi lần gặp phải, người đó ít nhất cũng nhận được một trận gầm thét của Lệ Minh Thần khiến người ấy khắc cốt ghi tâm nhớ suốt đời mới thôi.

Đối với Ôn Hân, coi như anh đã dịu dàng rồi, cũng chỉ là xách cổ áo rằn ri của cô, xách cô như xách con gà tới sau lưng mình.

Xem nhẹ hai con mắt như quả cầu lửa của cô, Lệ Minh Thần giống như chưa từng làm gì cả la to vớn bọn Tả Dữu ở phía sau: "Bọn anh đi vào trước, giải quyết xong đám người kia thì hai người hãy theo vào."

Ôn Hân chẳng biết tại sao lại thành người tiên phong như vậy, bị Lệ Minh Thần lôi tay áo bước vào vòng mai phục.

"Anh nói gì thì cứ nói, có thể đừng lúc nào cũng lôi lôi kéo kéo không!" Biết không muốn có quan hệ với anh là không được, nhưng bị một "người xa lạ" , còn là một "người xa lạ" đáng ghét động một tý là tiếp xúc tay chân, Ôn Hân không thích.

Lệ Minh Thần nhìn Ôn Hân, lại nhìn tay áo trong tay mình, buông lỏng tay ra, " Có thể không lôi kéo, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nghe hiểu được mệnh lệnh của tôi."

"Chỉ cần anh nói quốc ngữ (ý là nói tiếng Hán)." Ôn Hân kéo nhẹ tay áo bị lôi, cảm thấy lời này đã rất rõ ràng.

Vừa bước vào "vòng mai phục", Lệ Minh Thần vác súng lên, biu biu chỉ hai phát súng, hai tên “mục tiêu giả lập” không còn tiếng động.

Yên lặng chỉ duy trì không tới hai giây, đối phương còn ba người giống như là đã giao hẹn sẵn đồng loạt hướng về phía bọn họ “nổ súng” .

"Hướng ba giờ giao cho cô, hai tên còn lại để tôi." Giữa lúc nói chuyện, Lệ Minh Thần đã một phát giải quyết một tên.

"Hướng ba… ba giờ ở đâu?" Lệ Minh Thần nói chưa dứt lời, vừa nói Ôn Hân đã mất phương hướng, chỉ có thể vác súng bắn đại khái.

Lúc Ôn Hân đang bắn vào vị trí lung tung thì bên hông đột nhiên siết chặt, người cũng bị đàn ông ôm eo ếch xoay một vòng.

BIU....

Mục tiêu cuối cùng, bị Lệ Minh Thần bắn chết hoàn toàn. Tất cả đều ổn rồi.

"Ngay cả hướng ba giờ cũng không biết còn trông cậy gì đây?"

Lần này Lệ Minh Thần buông cô ra rất nhanh, nhưng vểnh lỗ mũi lên phê bình cũng rất nhanh.

Chút kính nể vừa mới sinh ra một giây trước, cũng hoàn toàn bị nụ cười xấu xa kiểu tiểu nhân đắc chí làm mất tiêu rồi.

Ôn Hân quay đầu rời đi.

"Ô hay! Qua càu rút ván!" Thiếu tá rất bất mãn.

Trải qua cuộc đối kháng CS nhân vật thật khó khăn nhất, cửa ải phía sau dễ dàng hơn rất nhiều. Tả Dữu hầu như là lôi kéo Vương Binh đi “chơi” cả chặng đường, dũng cảm đề xuất xông vào cầu vượt ở màn cuối này do cô đi.

Cầu vượt là từ tấm ván gỗ xếp thành bậc thang rồi dùng mấy đoạn dây thừng treo lên, người đi trên đó sẽ lủng là lủng lẳng. Tả Dữu từ trước đến giờ không sợ độ cao trèo đến bậc cao nhất của cây cầu gỗ, lúc tháo vật làm mục tiêu xuống, cảm xúc ít nhiều cũng có chút kích động, thế là cầu gỗ tuổi già cô đơn chịu đựng rồi chịu đựng… đứt mất rồi….

Ôn Hân bị Tả Dữu đè lên nửa người bên phải, chân trái lại đang căng đau, cô cũng không biết tại sao lúc phát hiện tình huống không bình thường thì mình lại xông lên, thấy ngu chưa, cô toét miệng, không biết là đang cười, hay là đau .

Động tác Lệ Minh Thần nhanh nhẹn gánh chịu phần lớn sức nặng của em gái, lại không đứng dậy như người không sao, mà ôm lấy em gái, kiểm tra có sao không. Lại nhìn Ôn Hân....

Người phụ nữ này sao mà thích trổ tài thế chứ, cứu người cũng góp luôn cả mình vào.

"Tỷ lệ thiệt hại trong chiến đấu 4:1, bị sư trưởng biết được không nhốt tôi một tháng mới lạ...." Lệ Minh Thần rất nhanh từ tư thế không thích hợp mà tìm được vết thương của cô vừa nói thầm, vừa cởi giày của Ôn Hân.

Đang lúc Ôn Hân không biết nên tiếp nhận hay là từ chối thì một âm thanh chen vào, "Đừng động vào cô ấy, tôi dẫn theo bác sĩ."

Loại gặp lại đầu tiên, thuộc về mừng rỡ, đoàn tụ sau khi xa cách, rơi đầy nước mắt cảm tạ số mạng.

Loại gặp lại thứ hai, thuộc về bi kịch, cảm thấy sự biến đổi của cuộc sống mang tới chênh lệch khổng lồ, gặp nhau không bằng không gặp.

Ôn Hân và Ngụy Dược gặp lại thuộc về loại thứ ba, không mừng rỡ, cũng không phải bi kịch; đã từng trải qua những ngày mặt trời mọc tươi đẹp, cũng đi qua rào cản ầm ầm sóng dậy, sau khi gặp lại đi đường nào....

Tất cả, không biết, còn tiếp....

Chương 8: Muốn hạnh phúc

Bác sĩ chẩn đoán bệnh rất nhanh đã ra ngoài....mô mềm ở mắt cá chân bị tổn thương....không lớn nhưng vết thương tương đối phiền phức.

Bởi vì Ôn Hân không thể tự mình đi lại.

Ngụy Dược đứng ở bên cạnh, từ lúc bác sĩ cởi giày của cô, đến kiểm tra vết thương, cuối cùng chẩn đoán bệnh, từ đầu đến cuối anh nhìn hết sức chăm chú và nghiêm túc.

Thời khắc chẩn đoán chính xác đó, anh thở phào, thật may là không gãy xương nữa.

"Tôi đưa cô về." Không mang theo bất kỳ yếu tố thương lượng nào, Ngụy Dược trực tiếp đưa ra quyết định.

Câu này vừa mới nói ra, rơi vào trong tai người không giống nhau, có suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

Ánh mắt Vạn Cương băn khoăn giữa hai người, cố gắng tìm kiếm luồng không khí khác thường, nhưng ngoài vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Ngụy Dược ra , thì trên mặt Ôn Hân ngay cả một chút dao động cũng không có.

Tả Dữu đứng ở bên cạnh yên tĩnh rất lâu hơi nóng nảy, cô không thích Ôn Hân là một chuyện, nhưng người ta vì cô mới bị thương, bây giờ mình đứng ở đây tay chân đều lành lặn, đưa người về là chuyện đương nhiên cô nên làm!

"Vạn...." Cô muốn xin chú Vạn giúp đỡ, thì có người mở miệng trước cả cô.

Hai chân Lệ Minh Thần mở ra, tay đặt trên “dây lưng vũ trang” ở giữa eo, cằm khẽ nhếch lên nhìn Ngụy Dược: "Tiểu Binh đi huấn luyện, thủ trưởng rời chỗ, nói thế nào để hợp lý đây. Tôi thấy người người lính bị thương này giao cho tôi." Lệ Minh Thần vừa nói, vừa đưa một tay ra vỗ “ nhè nhẹ” hai cái trên lưng Tả Dữu.

Ám hiệu ở đây cũng giống như ném lựu đạn, Tả Dữu luôn không hài lòng với lực khống chế của anh trai , cô ho "Khụ khụ" hai tiếng, gật đầu phụ họa, bốn chữ "Lập công chuộc tội" viết thật to ở trên mặt.

"Ôn Hân, cô nói đi?" Vạn Cương cũng không chắc nên quyết định như thế nào, ném quyền lựa chọn cho người trong cuộc

"Hay là để Tả Dữu và người… kia đưa tôi đi, không thể vì tôi mà làm chậm trễ hoạt động tập thể của công ty." Lý do của Ôn Hân "Hợp tình hợp lý" hoàn toàn chặn được Ngụy Dược ở ngoài cửa, anh ta chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn người đàn ông sải bước đi tới chỗ Ôn Hân.

Lệ Minh Thần đến bên cạnh Ôn Hân, khom lưng đưa tay muốn hành động, lại không biết huấn luyện “lỗ mãng” trước đó của mình đã để lại ám ảnh không nhỏ cho người nào đó.

Hậu quả trực tiếp chính là chân trái Ôn Hân lộ trong không khí, hai tay giữ vạt áo, mặt đề phòng nhìn anh, "Anhlàm gì thế?"

Dưới ánh mặt trời, da trên chân Ôn Hân trắng khác thường, Thiếu tá Lệ vò vò đầu, mình có lưu manh như vậy sao? “Đương nhiên là ôm cô lên xe, nếu không cô muốn đi bằng tư thế Kim Kê Độc Lập(**)? Hay là nhảy lò cò một chân lên xe?" Lệ Minh Thần chau mày, dùng vẻ mặt cô đúng là chuyện bé xé ra to nhìn Ôn Hân, thừa dịp cô vẫn đang suy tính xem mấy loại kế hoạch dùng cái nào khả thi hơn, trực tiếp đưa ra quyết định thay cô.

(**) Kim Kê Độc Lập là một tư thế đứng co một chân và chỉ đứng trụ bằng một chân thôi.

Ôm Ôn Hân vào trong ngực, Lệ Minh Thần gọi em gái ở sau lưng, "Tả Dữu, dẫn đường!"

Anh cao giọng kêu, lúc đi qua bên người Ngụy Dược anh bước chậm lại, nói: "Cũng để cho chúng tôi mở mang kiến thức về nhiều loại xe cao cấp của Ngụy lão tổng!"

Ánh mắt đụng vào nhau, tia lửa trong mắt hai người đàn ông bắn ra tán loạn.

Tiềm thức của quân nhân làm Lệ Minh Thần rất có địch ý với người đàn ông gặp mặt lần đầu tiên này, về phần nguyên nhân.... Đợi thăm dò.

Bước chân của Lệ Minh Thần rất lớn, tự nhận là bước đi cũng rất ổn định , nhưng không chịu nổi Ôn Hân ở trong ngực vẫn uốn qua uốn lại làm anh phiền lòng. Về phần loại phiền lòng kia, bạn tự hiểu.

Chưa đi xa được mấy bước, Lệ Minh Thần dừng chân lại, nhìn người trong ngực đỏ mặt giống như mây hồng, nói: "Sức tự kiềm chế của quân nhân cũng không phải không có giới hạn cao nhất, đồng chí Ôn Hân!"

Chỉ cách hai lớp vải, không phải Ôn Hân không cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang dần tăng lên và bắp thịt cứng rắn của người đàn ông, mà lần này cô không muốn nói chuyện cũng không được.

"Siết vào ống quần hơi chặt, đau chân."

Lệ Minh Thần cúi đầu xem xét, tay trái của mình giữ ở vị trí chân của cô, xác thực không làm chệch, trực tiếp kéo vải băng đến ống quần.

"Có vấn đề không kịp thời báo cáo, tật xấu!" Lời của Lệ Minh Thần tuy không kiên nhẫn, nhưng tay lại điều chỉnh vị trí cẩn thận.

"Còn nữa, ai phê chuẩn cho cô gọi người này người kia, tôi có tên....Lệ, Minh, Thần! Nhớ kỹ cho tôi!"

Ngay lúc Tả Dữu mở cửa xe đặt Ôn Hân vào xe thì Lệ Minh Thần hung dữ nói.

Ngày ấy, âm thanh bất mãn của Lệ Minh Thần chỉ khắc sâu thêm một ấn tượng cho Ôn Hân....tính tình người đàn ông này giống y như họ, đối với ai cũng đều giống như luyện binh, “nghiêm khắc” không chịu nổi.

Loại tổn thương mô mềm này, không nghiêm trọng cũng rất mệt người, giống như Ôn Hân ngồi ở ghế sau trong xe riêng của Ngụy Dược, đau buốt đã từ mắt cá chân giật đến nửa cẳng chân.

Tựa như cuộc sống, đau nhiều rồi, dần dần cũng sẽ vô cảm, Ôn Hân nhìn ánh sáng chói mắt ngoài cửa xe, vòng sáng trong mắt dần dần mở rộng.

Chặng đường về xe đi từ ngoại ô thành phố, khoảng chừng 40'. Vào nội thành thành phố C, Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chảy nước miếng trên tay áo mình, đưa tay đẩy một cái, "Tỉnh lại đi, muốn tiếp tục làm nước ngập núi Kim Sơn thì hãy báo địa chỉ đi rồi lại tiếp tục."

Đau đớn làm giấc ngủ ngắn ngủi phải lung lay, gần như Lệ Minh Thần không cần tốn nhiều sức, Ôn Hân đã tỉnh lại.

Cô mở mắt nhìn áo Lệ Minh Thần, lại nhìn nét mặt của hai anh em bọn họ, lúng túng báo địa chỉ, liền nghiêng đầu ra bên ngoài, giả vờ ngắm phong cảnh.

Mà gò má đã đỏ lên của Ôn Hân sau câu nói tiếp theo của thiếu tá tiên sinh càng đỏ hơn.

Lệ Minh Thần nói: "Đều nói phụ nữ làm bằng nước, nhưng nước này chảy từ miệng của cô ra thì làm thế nào cũng thấy không hợp lắm.”

Coi như anh ta tốt bụng đưa cô về, Ôn Hân vẫn không nhịn được mắng thầm trong lòng: khốn kiếp!

Thời điểm quá giữa trưa là lúc tiếng ve trên cây om sòm nhất, Ôn Lĩnh đẩy xe lăn đến lấy chai nước suối cho khách hàng, đang tò mò sao Tiểu Tiền không chạy tới "Thu tiền" thì cửa chính lại vang lên tiếng “meo meo”.

"Tiểu Tiền, mày thích nhất tiền kim loại một đồng, mà không tới thu cho tao." Cùng với động tác Ôn Lĩnh cầm đồng kim loại gõ xuống mép bàn, rèm ở cửa siêu thị cũng bị vén lên.

"Cô nhìn đi người gì mà gầy teo, trên người không giấu ít thịt à!"

Tả Dữu đi theo sau lưng anh trai, nghĩ thầm, hôm nay anh đã báo thù lấy lại vốn gốc bị tổn thất cho mình, nhưng.... Đối với Ôn Hân bị thương mà nói, có thể nhân hậu hơn một chút được không.

Tả tiểu thư khó khăn lắm mới tìm lại được lương tâm, nhìn chằm chằm Ôn Hân đã bị anh trai làm cho tức đến không nói nên lời, mặc niệm.

Đồng thời nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Ôn Lĩnh đang đẩy xe lăn ra.

"Hân Hân, em làm sao vậy? Bị thương à? Bị thương ở đâu ?" Ôn Lĩnh liên tiếp quăng ra ba câu hỏi, khiến mặt Ôn Hân bị Lệ Minh Thần làm cho tức đến trắng xanh lại đỏ lên, "Bị trật khớp thôi, không nghiêm trọng."

"Hả...." Ôn Lĩnh nửa tin nửa ngờ, đưa ánh mắt hướng về phía Lệ Minh Thần và Tả Dữu ở sau lưng anh ta, "Vậy làm phiền cậu giúp tôi ôm Hân Hân vào trong phòng, tôi...."

Tay Ôn Lĩnh không tự chủ khoát lên trên chân tàn phế của mình.

Trừ Tả Dữu có sắc mắt kỳ quái ra, Lệ Minh Thần ngược lại không sao cả, hỏi một câu"Phòng

ngủ ở đâu?” Liền đi vào theo Ôn Lĩnh.

Đuôi con mèo Tiểu Tiền rất dài, đung đưa lắc lư ở phía sau, híp mắt lại nhìn Tả Dữu, ý nói “Nhìn cái gì vậy”.

Tả Dữu nhìn mắt nó cơ thể run lên, bước nhanh đuổi theo anh trai.

Nhà Ôn Hân không phải nhà lầu, hai cái sân nhỏ ở phía trước và phía sau lại đầy đủ tiện nghi. Từ phía trước siêu thị ra đến cửa sau, đi qua một cái sân nhỏ là đến phòng ở phía sau.

Lúc đi ngang qua sân nhỏ thì Tả Dữu đứng lại nhiều lần, muốn nhìn kỹ xem những loài hoa bên trong sân rốt cuộc là hoa gì. Nhưng chỉ cần cô vừa có động tác, là con mèo kia lại ở phía sau cô kêu meo meo.

Mèo nhà Ôn Hân thành tinh rồi… Có cả loại nhận thức này, Tả Dữu cũng không dám nán lại, trực tiếp vào phòng.

Trong nhà, Ôn Hân đã được Lệ Minh Thần đặt lên giường, thiếu tá tiên sinh đặt cô xuống xong, tiện tay vung vẩy cánh tay hai cái.

“Thể lực của quân nhân cũng có lúc bị tiêu hao!” Ôn Hân bị Lệ Minh Thần chẹn họng suốt cả dọc đường đi không nhịn được phản kích.

“Đó là đương nhiên.” Đại đội trưởng Lệ trả lời không chút kiêng kỵ, “Điều này cũng là một quy luật thôi, như là quân nhân cũng cần thở.”

Đại đội trưởng Lệ bên vừa đong đưa cánh tay vừa hả hê, cả một ngày “thuần phục” cuối cùng cũng có chút hiệu quả, ít nhất bây giờ anh không phải là “người trong suốt” rồi.

Tả Dữu đang suy nghĩ tìm cơ hội tỏ lời cảm ơn với Ôn Hân, ai ngờ từ cửa siêu thị xa xa, một loạt âm thanh nhanh chóng di chuyển về phía cô.

“Ba, ba, cô, cô, tiểu mỹ nữ mập tới a!” Cơ hồ là âm thanh đồng thời nói ra, Tả Dữu nhìn thấy một quả cầu tròn vèo một cái từ bên cạnh vọt vào trong phòng.

Khi Noãn Noãn vọt vào phòng, mũ học sinh màu vàng nhạt trên đỉnh đầu cũng sắp rớt, treo trên đỉnh bím tóc xiêu vẹo. Cô nhóc vứt túi sách sang một bên, bổ nhào về phía Ôn Hân ở trên giường.

“Cô ơi, con rất… rất… rất…”

Ba chữ rất nhớ cô theo cơ thể dần rời khỏi mặt đất của bé mà mắc nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.

“Chú là ai?” Ôn Noãn học lớp hai chớp chớp mắt nhỏ sắp rơi vào trong mặt nhìn Lệ Minh Thần.

Ôm Ôn Hân cũng không tốn sức bằng xách cô nhóc này, Lệ Minh Thần cau mày, “Chân cô cháu bị thương, không thể nhào vào.”

“A.” Ôn Noãn lại nháy mắt mấy cái, “Cháu biết rồi, chú là chú Giải Phóng Quân! Trong trường đại học ngay cạnh trường cháu, năm ngoái đã có rất nhiều Giải Phóng Quân tới, dạy những cái gì mà bước đi nghiêm, đá chân cao…”

Nói xong, quả bóng cao su đang vút lên trời cao liền bắt đầu xẹp lép, “Chỉ như vậy, như vậy!”

Ôn Hân chú ý thấy sắc mặt Lệ Minh Thần theo những cái đá đạp lung tung của Ôn Noãn mà thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, “Noãn Noãn, xuống đi, không thấy chú Giải Phóng Quân của cháu không chịu nổi sao?”

“Ồ.” Tay Ôn Noãn từ từ buông Lệ Minh Thần ra, men theo cơ thể như cọc của anh xuống đến đất, “Nhưng dáng dấp của bọn họ không đẹp trai bằng chú này!”

Lệ Minh Thần đang muốn phản bác lại việc Ôn Hân nói thể lực anh không chịu nổi, thì bị câu nói của Ôn Noãn làm cho vô cùng hài lòng.

Ôn Lĩnh định giữ Lệ Minh Thần và Tả Dữu ở lại nhà dùng cơm tối nhưng một cú điện thoại của doanh trưởng Cao đã triệu hồi hỏa tốc thiếu tá tiên sinh về quân đội.

“Quân vụ khẩn cấp, một giờ mà không về đơn vị thì đừng về nữa!” Nguyên lời doanh trưởng Cao trong điện thoại, một thứ bảy tốt đẹp vì một câu nói của doanh trưởng Cao mà bị hẫng.

Ngồi ở trong xe việt dã, Tả Dữu đột nhiên hỏi Lệ Minh Thần: “Anh, em mới phát hiện, hôm nay ngoài những lời nói công kích ra, những hỏa lực khác của anh vô cùng không có lực! Trước kia anh không báo thù cho em như vậy…”

“Không phải là có một kích trí mạng cuối cùng của em rồi sao?” Nghĩ đến cái chân sưng lên của Ôn Hân, Lệ Minh Thần bất mãn nhìn em gái.

”Có cái gì đó không thích hợp, hôm nay anh hết sức không bình thường.” Tả Dữu lắc đầu qua lại chất vấn.

Có cái gì không đúng cũng vì anh có hứng thú với những sự vật khác hơn quân vụ, cho nên hứng thú của anh cũng lớn thêm một chút, có cái gì ngạc nhiên.

Ở đường rẽ của giao lộ, Lệ Minh Thần thả Tả Dữu ở ven đường, lúc đang định đi thì Tả Dữu đột nhiên kêu lên: “Anh, mẹ nói ngày đó ông ngoại hỏi anh, được ông ngoại nhớ cũng không phải chuyện tốt đâu…”

Đúng vậy a, ông cụ nhớ anh chỉ có hai chuyện: một, biểu hiện trong quân đội, hai, hôn sự…

Công trạng anh vừa mới lập, quân chức cũng lập tức được thăng, xem chừng ông cụ đang nhớ chuyện thứ hai.

Lệ Minh Thần nhún vai, muốn anh đi vào khuôn khổ, tăng cường phái thêm mười đoàn đi, đó là cưới vợ, không phải mua bao cát, không thể đổi lại bất cứ lúc nào.

Ít nhất anh phải vừa mắt chứ không phải…

Xe việt dã di chuyển thần tốc trong khi thiếu tá đang suy nghĩ, lái như bay về phía nơi đóng quân.

Chương 9: Muốn hạnh phúc (2)

Năm nay Ôn Noãn bảy tuổi, học lớp hai trường tiểu học Nhân Dân hạng nhất ở khu An Chung thành phố C. Chiều cao tiêu chuẩn thì cô nhóc chỉ cao có một chút nhưng lại cao hơn hạn mức trọng lượng cơ thể tối đa đến 2 kg.

Chân thoa rượu đã tốt hơn nhiều, Ôn Hân cầm khăn lông lớn, cố hết sức ôm Ôn Noãn từ trong bồn tắm ra.

"Noãn Noãn, sao đi chuyến trại hè này lại mập lên rồi." Ôn Hân vừa lau khô nước trên người Ôn Hân, vừa đưa tay nhéo chút thịt mới mọc ra trên mặt cô bé.

"Cô à, nếu như mà con không mập một chút, không xấu một chút, thì Hàn Tiểu Minh trong lớp sẽ không lấy con làm vợ. Cô biết đấy, Hàn Tiểu Minh đã là học sinh nam xấu nhất lớp con rồi, con không tìm được ai xấu hơn."

Lần đầu tiên Ôn Hân nghe được ngôn luận mới lạ như vậy, tò mò hỏi tại sao.

Ôn Noãn nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, hình như đang nhớ lại cái gì: "Ba từng nói, bởi vì ba là người nghèo đường gì gì đó(ý của Noãn Noãn là ba bé bị tàn tật), cho nên mẹ mới không cần con và ba. Con không muốn giống mẹ, giống như mẹ làm ba đau lòng, cho nên ngay từ đầu con đã tìm người nghèo, như vậy về sau con sẽ không vì thế mà không cần cậy ấy."

Ôn Noãn nói chuyện, tay còn nghịch ngợm trượt lên tóc mái ngắn trên đầu, bé không phát hiện, ánh mắt của cô đã sa sầm thành màu đen.

Ôn Lĩnh cầm cái móc đi kéo khóa cửa trơn bóng trên đỉnh đầu, nhưng hôm nay không biết làm sao, móc nửa ngày cũng không móc được vòng xích kia.

Loảng xoảng một tiếng, cái móc sắt dài một mét bị Ôn Lĩnh giận dỗi vứt lên trên đất, sau đó theo quán tính văng xa ra mấy tấc, dừng lại bên cạnh một đôi dép màu xanh.

Ôn Hân cố gắng chuyển lực đỡ cơ thể từ chân bị thương sang chân phải, khom lưng nhặt cái móc."Anh, đi vào nghỉ ngơi đi, em đóng cửa là được rồi."

Ôn Lĩnh há hốc mồm, vẫn luôn kiêng kỵ biểu hiện sự sa sút tinh thần trước mặt em gái, cuối cùng vẫn yên lặng đẩy xe lăn vào nhà.

Người bị thương ở chân vốn nên được dưỡng thương thật tốt, nhưng trước mắt là cô phải có một người anh trai có chân có thể tạo điều kiện cho cô luyện tập. Ôn Lĩnh chán nản gần như mất hết tinh thần.

Ôn không nhìn thấy bóng lưng của anh trai lẻ loi biết bao, sinh ra là con trai của Ôn Minh Diệp, kiên cường và có trách nhiệm là thứ lớn dần theo sự trưởng thành.

Cô nhón mũi chân phải, móc mấy cái cũng không móc được. Một chân phải chịu sức nặng của cả hai chân, quả nhiên là không được.

Ôn Hân đổi chỗ có địa thế cao hơn, nhẹ nhàng nhảy một cái, lần này móc tới rồi.

Phù.... Đúng lúc cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì mành cửa sắt bị kéo xuống rầm rầm đột nhiên mất trọng lực mà rớt xuống, điểm đỡ trong tay Ôn Hân cũng mất.

Ngọn đèn nhỏ màu quả quýt của siêu thị tiện lợi Ôn Noãn ở trong đêm mùa hạ lộ vẻ cực kỳ ấm áp và tĩnh mịch. Ôn Hân nhìn ngọn đèn dần dần kéo xa khoảng cách với siêu thị, đột nhiên nghĩ nếu cứ ngã xuống như vậy không đứng dậy nữa cũng không tồi.

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, vì vẫn không được người ở phía trước thực hiện hành động cuối cùng.

Sắp ngã xuống thì Ôn Hân đưa tay kéo tay nắm ở cạnh cửa.

Đúng lúc này, ở phía sau cách đó không xa, âm thanh tiếng chân chạy truyền đến.

Lưu Đông cầm hai mươi tệ mà bà xã Quý Mai nhét cho mình ra cửa, lòng như lửa đốt vội vàng chạy đến siêu thị, chỉ sợ chạy chậm nhà họ Ôn đóng cửa, hôm nay bà xã sẽ không ăn ngon miệng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s